Bố vừa qua đời không được bao lâu, mẹ đã vội vàng tìm hạnh phúc mới bỏ mặc con trai tật nặng sống lại cùng ông bà nội nghèo khó khiến ai cũng xúc động.

Bố mắt, mẹ đi làm chồng xa, mọi sinh hoạt cá nhân của em Phan Anh Cương (Sinh năm 2003, ở thôn Bình Hà, xã Thái Yên, huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh) đều nương tựa vào ông bà nội nghèo Khó. Mới đây, bà nội phát bệnh ung thư khiến cả nhà em lâm vào tình trạng khó khăn bi đát.

Số phận em Cương Không được may mắn như bao người khác. Lúc em chưa tròn 1 tuổi thì bố em mất trong một vụ tai nạn thương tâm.

Mẹ em vì hoàn cảnh khó khăn nên phải đi làm ăn xa rồi mới quay về. Gần 18 năm nay, em sống nương tựa vào ông bà nội nghèo Khó.

Căn nhà nhỏ của em Cương lót thóp giữa xóm nghèo. Hình ảnh chỉ có quạp trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm và cảm kích khiến chúng tôi cứ nghẹn trong lòng.

Rót chén nước mới Khách, bà Trần Thị Hạnh (Sinh năm 1954, bà nội Cương) tâm sự: “Số nó bất hạnh từ nhỏ, sinh ra vốn lành lặn bình thường. Khi cháu gần 1 tuổi bị sởi. Vì hoàn cảnh Khó Khăn nên gia đình cháu không đưa đi khám khá bệnh viện khám nên gặp rất nhiều nguy cơ”.

Sa u khi bố Cương là anh Phan Đăng Luận mất, mẹ Cương là chị Đinh Thị Thanh (Sinh năm 1980) đã vào miền Nam làm thuê nuôi con.

Vào làm được một thời gian chị Thanh kết duyên với một người đàn ông khác. Từ đó chị cùng ít về thăm con, chỉnh thường thận thể chỉ gửi về cho ông bà lo sinh hoạt cho con gái.

Cứ tự nghĩ rằng ông trời sẽ cho ông bà sức khỏe để chăm sóc người cháu nghèo. Thế nhưng, cách đây gần hai năm lần đau ốm, bà Hạnh được hàng xóm đưa đến bệnh viện thăm khám và bác sĩ kết luận bà bị ung thư vú. Từ đó cuộc sống gia đình em Cương vốn đã khó khăn càng thêm tủn tấn.

Cuộc sống hàng ngày của bà ngoại e Cương chỉ dựa vào tiền ủng ít và số tiền bố chè xanh mà bà Hạnh cất đề để đem ra chợ bán và số tiền từ trợ cấp người tàn tật của em Cương, ngoài ra không có một khoản thu nhập nào thêm.

Số tiền đó không thấm vào đâu so với việc mẹ con em Cương phải lo công việc làm ăn xa xôi, để em cũng khôn lớn.

Mặc dù được các cấp chính quyền địa phương và bà con làng xóm quan tâm, chia sẻ nhưng bước đường tươn lại của Cương còn rất dài, rất cần thêm sự giúp đỡ của cộng đồng, để em vượt qua nỗi đau tinh thần và thể xác.”