Sáng hôm đó, con tỏ ra rất hiểu chuyện. Con đã ăn hết bát cơm, sau đó lướt mạng một chút và nằm xuống ngủ. Con ôm chặt lấy cánh tay của tôi và nói: “Mẹ ơi, con đi ngủ đây!” Sau đó, con đói đứng và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Chào mọi người, tôi muốn chia sẻ một chút tâm tư của mình để nhẹ lòng được không?
Tôi năm nay đã 40 tuổi và có một cô con gái đang học lớp 5. Đã hơn một năm trôi qua kể từ khi con gái tôi trở thành một thiên thần bé nhỏ. Tôi nhớ con quá.
Mùa hè năm đó, con tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi và cô bé ước mơ được đi du lịch. Vợ chồng tôi quyết định thuê một chiếc xe để cùng con gái thực hiện ước mơ đó. Chúng tôi đã kết hôn và sống ở Sài Gòn suốt 12 năm, và đang nỗ lực để mua một căn hộ chung cư trả góp với tỷ lệ trả trước 30% để không phải sống trong căn phòng trọ 15m2 nữa.
Nhưng ngay sau chuyến du lịch đó, con gái tôi bắt đầu than phiền về đau chân. Chúng tôi đưa con đi khám và được kết quả là con gái tôi bị bệnh về xương khớp. Ban đầu, tôi không nghĩ nó nặng lắm, nhưng bệnh của con ngày càng trở nên nghiêm trọng và các u xơ đã phát triển mạnh. Tôi không thể tin nổi khi bác sĩ cho biết con tôi mắc bệnh ung thư xương. Chân của con không chỉ bị sưng to mà còn có nhiều khối u nảy mọc và phát triển. Tôi không hiểu nổi. Tôi đã đưa con tới nhiều bệnh viện khác nhau ở Sài Gòn, nhưng kết quả vẫn không đổi. Thậm chí, con gái tôi đã phải nhập viện và bỏ học để điều trị.
Con tôi không khóc, bởi cô bé sợ thấy mẹ khóc. Mỗi ngày, con viết một trang giấy nhật ký, viết về việc uống thuốc, viết về bạn bè và mọi người trong bệnh viện. Con nói con muốn làm điều tốt cho tôi, và cô bé không muốn khóc vì lo sợ mẹ sẽ buồn. Mỗi khi con gái tôi đau đớn, cô bé chỉ cười nhẹ và nói với tôi rằng cô bé không muốn cảm thấy đau. Con gái tôi còn viết “Những thực phẩm ngon tuyệt. Nhưng nếu con không ăn, con sẽ buồn.” Tôi đọc nhật ký của con mỗi ngày và luôn bất lực. Bệnh ung thư giai đoạn này phát triển nhanh chóng, và bác sĩ nói rằng “đây là giai đoạn mà bệnh nhân chỉ sống vì người khác.”
Tôi đã chứng kiến những đêm tối tồi tệ trong bệnh viện, nơi có rất nhiều trẻ em bé nhỏ hơn con tôi, một số đã mất đi cả chân, tay, và họ đang chịu đau đớn không tưởng. Cảm giác bất lực và xót xa chẳng giống gì khi thấy những đứa trẻ đó khóc đau và tình trạng sức khỏe ngày càng kém. Con tôi không khóc, vì cô bé sợ thấy mẹ khóc.
Chúng tôi đã đưa con gái tôi về nhà và tôi tiếp tục đọc nhật ký của cô bé. Tôi không biết phải làm thế nào để dứt điểm những suy tư về con. Từ khi phát hiện bệnh đến khi con mất, chỉ cách đây vài tháng. Tôi vẫn thấy con gái ở bên tôi, nơi góc giường đó, không gian ấy. Làm thế nào để tôi ngừng nhớ con?
Dù tôi không biết ai đã viết những dòng tâm sự đau lòng này, nhưng câu chuyện về cô bé chiến đấu với căn bệnh ung thư xương đáng sợ này đã khiến nhiều người đọc phải rơi nước mắt. Đau đớn và xót xa, đọc câu chuyện này khiến người ta nghĩ đến con mình, muốn ôm con vào lòng. Nhưng với tôi điều này sẽ chẳng thể nào xảy ra vì giờ con đã trở thành một thiên thần sống ở thế giới bên kia không còn đau đớn bởi bệnh tật, đau lòng khi con không có mẹ ở bên.