“8 giờ sáng, ở nhờ trong ngôi nhà trọ xứ, bà Vũ Thị Thanh Nga (52 tuổi, ngụ Quận Gò Vấp, TP.HCM) làm từ phụ hồ đến vác đá chăm sóc con trai bệnh down. Những lúc buồn bã, tâm sự với con, bà lại rơi nước mắt vì cậu bé luôn ngơ ngác nhìn mẹ, không hiểu gì…”
“Ước mơ làm mẹ thành hiện thực ở tuổi 40. Ngày còn chạy đời, bà Vũ Thị Thanh Nga chưa kịp thở suốt, thì bác sĩ báo bé có dấu hiệu Hội chứng Down. Đưa con đi Bệnh viện Nhi đồng 1 kiểm tra, kết quả sau cùng vẫn là như vậy, bà Nga sụp đổ, thất thần ngồi bên con, nghĩ đến tương lai mịt mờ phía trước.
Hơn 30 tuổi, bà Nga quen biết và kết hôn cùng ông Nguyễn Văn Tiến (quê ở Phan Rí). Nhìn mọi người có con quây quần, cùng sự động viên của bạn bè, bà Nga cảm ơn quyết định sinh con ở tuổi 40.
Khi đó bà đã kết hôn với ông Tiến, chồng làm thợ sửa gương, không có điều kiện nhiều để đi siêu âm thai kỳ, cũng không chọc phá thai ối hỏi kiểm tra độ mờ da gáy của thai phụ. Ngày sinh con, bác sĩ báo tình trạng bệnh, bà ngã quỵ, nhưng may mắn đã an bài. “Thôi ông trời cho mình quả nào thì mình chịu quả đấy thôi. Nay cháu cũng được 11 tuổi rồi đấy”, bà nói.
Cha xứ nhà thờ đã chấp nhận mẹ con bà tạ túc nay đã chuyển đi nơi khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn gửi về giúp hai mẹ con chút ít chi phí trong cuộc sống. Những người đến thăm mộ ở nghĩa trang, ghé vào thăm biết hoàn cảnh của bà cũng đóng góp cho hai mẹ con đồng ba đồng. Cộng với sự chia sẻ từ hàng xóm, giáo xứ cùng 5 triệu tiền lương, gần 1 triệu hỗ trợ trẻ khuyết tật từ địa phương và cả sự chia sẻ từ nhiều người quen biết, hai mẹ con đã vượt qua được thời gian khó khăn đầy thử thách.
“Bé ơi, bé có biết mẹ nghĩ gì không? Chứ mẹ phải nói mẹ là mẹ thương lắm. Mai sau bé lớn lên rồi mẹ già thì bé có làm gì cho mẹ? Bé có biết làm gì bé mới có thể giúp mẹ? Chứ mẹ già rồi mẹ đây còn ít sức làm nhiều việc nữa…”.”
Cuộc sống cô đơn, lầm lũi ở nghĩa trang ngày mà bà đến làm việc, sau giờ đọc kinh chầu phật quang, bà thường tam sự, chia sẻ. “Cháu thì ngơ ngác, ngơ ngác nhìn mẹ,