“Em mới 18 tuổi. Cô gái em mới sinh được hơn 3 tháng mà ông trời nở đóa đầy thần xác em như thế này. Đầu đờn mấy em cùng không sợ, chỉ sợ một ngày nào đó phải rời xa con.” Người mẹ trẻ khóc nức nở.
Trương Thị Hoa, 18 tuổi, đến từ thôn Phúc Môn, xã Kỳ Thượng, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh, mang trên mình dấu vết của cuộc sống khó khăn. Dáng vóc yếu đuối, da xanh xao, và đầu trọc lóc, cô đang ôm con nhỏ, đặt bên cạnh giường. Trong bức tranh này, Hoa vừa cho con uống sữa, nhưng nước mắt của cô không ngừng rơi, ướt đẫm vạt áo của cô.
Những giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt của Hoa không chỉ là vì đau đớn về tình hình sức khỏe của mình mà còn vì lo lắng về tương lai đầy khó khăn. Hoa nói: “Nghĩ đến việc một ngày nào đó phải rời xa con, tôi sợ, trái tim tôi đau thắt. Con tôi mới hơn 3 tháng, tôi sợ chết lắm. Con còn quá nhỏ, làm sao tôi yên lòng.”
Hoa kể rằng trong thời gian mang thai, cô thường cảm thấy chân đau nhức, nhưng cô chủ quan nghĩ rằng chỉ là đau bình thường và không đi khám. Nhưng sau khi sinh con được 8 ngày, tình trạng sức khỏe của Hoa ngày càng tồi tệ, cô không thể đi lại và cảm thấy sốt cao. Hoa phải được đưa đến Hà Nội để thăm khám, và kết quả khiến cô không thể tin vào tai mình: “ung thư xương đùi.”
Nhưng tinh thần mạnh mẽ của Hoa không bao giờ đánh bại bởi bệnh tật. Hoa và chồng cô, Lê Quang Trường, 20 tuổi, đã tìm kiếm sự chữa trị khắp nơi, nhưng kết quả luôn là như nhau – ung thư không tha cho cô. Hoa phải xa con để nhập viện điều trị, mặc cho việc mới sinh con được 8 ngày và con gái phải ngừng bú ngay từ lúc mới sinh. Hoa chỉ mong rằng mình có thể chữa trị để sớm trở về và chăm sóc con gái nhỏ.
Cuộc sống của Hoa trước đó đã không dễ dàng. Từ khi còn bé, cô đã phải đối mặt với bất hạnh khi gia đình tan vỡ. Bố cô tái hôn, và sau đó, mẹ cô cũng rời bỏ gia đình. Hoa lớn lên trong cảnh côi cút, dựa vào bà và ông ngoại già yếu. Sau khi ông ngoại qua đời, chỉ còn Hoa và bà ngoại tựa vào nhau.
Gia đình của Hoa phụ thuộc vào thu nhập từ nghề cắt tóc của chồng cô, Lê Quang Trường. Từ khi Hoa phát hiện mình bị bệnh, con gái cô phải được nuôi bằng sữa công thức, một khoản chi phí lớn mà gia đình phải chịu. Ngoài ra, chi phí viện phí và đi lại để điều trị cũng đang đè nặng lên vai của Hoa và gia đình cô.
Bệnh tình của Hoa đã khiến cô không thể tự đi lại như trước đây. Sau mỗi kỳ điều trị, Hoa được về nhà và ở bên con gái khoảng từ 5 ngày đến 1 tuần, rồi phải trở lại viện để tiếp tục chữa trị. Những ngày ngắn ngủi bên con, Hoa quý trọng từng khoảnh khắc và từng giây phút.
Hoa nói, “Điều tôi cảm thấy may mắn nhất trong cuộc đời này là có được một người chồng và gia đình của chồng yêu thương, quan tâm đến tôi hết mực. Dù tôi phải trải qua những đau đớn này, tôi vẫn cố gắng chịu đựng, chỉ mong rằng ông trời sẽ không đến lúc tôi phải rời xa con. Tôi xin được sống bên con thêm một thời gian nữa. Con tôi còn quá bé.”
Nhìn thấy vợ ôm con khóc, anh Trường, chồng của Hoa, không thể nén nỗi đau trong lòng. Anh đến bên cạnh vợ, động viên và khích lệ cô. Từ khi vợ mắc bệnh, anh dành thời gian chạy chữa cho vợ và không thể kiếm thu nhập. Cuộc sống gia đình đang trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Anh nói, “Hãy mạnh mẽ lên, vợ nhé. Bố con tôi sẽ không để vợ bỏ cuộc ở thời điểm này. Hãy cố gắng để cùng tôi chăm sóc con. Chúng ta mới kết hôn chưa được một năm, chặng đường phía trước còn rất dài. Nếu em có mệnh hệ gì thì bố con anh biết sống thế nào đây”, nắm chặt tay người vợ, anh Trường động viên.