Trên con đường từ trường về nhà, ông Nhân – người bảo vệ trường mầm non bị tai nạn giao thông, chấn thương sọ não. Sau 5 tháng ông nằm viện và chưa thể ghi nhớ gì…

Ngày 8/1, khi ông Trần Nhân, 56 tuổi, trú tại xóm 6, xã Quỳnh Thanh, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An, một viên bảo vệ trường mầm non Quỳnh Thanh, đã bất ngờ gặp tai nạn giao thông khi trở về nhà từ trường mầm non.

Khi ông Trần Nhân đến đầu ngõ, chiếc xe đạp của ông đã bị xe máy của hai học sinh THPT tông phải mạnh, làm ông ngã đau, đập mạnh đầu vào nền đường. Ông Nhân nhanh chóng được người thân đưa đến bệnh viện tuyến huyện, nhưng do vết thương quá nặng, ông Nhân đã được chuyển lên bệnh viện tuyến tỉnh và cần phải phẫu thuật ngay.

“Có gần 5 tháng trôi qua, ông ấy vẫn chưa đủ sức khỏe để phẫu thuật lấy ghép não. Đầu ông biến dạng, sau ca phẫu thuật lấy não ngoài. Dù đã tỉnh lại nhưng ông ấy không nhận biết được gì, toàn thân cơ quắp, ăn bằng ống thông thực quản. Cứ như thế này biết đến bao giờ ông ấy mới hồi phục để trở về nhà đây,” bà Nguyễn Thị Loan, vợ ông Nhân, chia sẻ.

Bà Loan kể, hoàn cảnh khó khăn, không có việc làm ổn định, sức khỏe yếu nên ông Nhân xin vào làm bảo vệ tại Trường mầm non Quỳnh Thanh với mức lương 2 triệu đồng/tháng. Nhưng chỉ sau 3 tháng làm việc, tai họa ập đến.

Hiện ông Nhân chỉ nằm một chỗ, đầu bị khuyết 1/2 hộp sọ, bên cạnh luôn phải có người thay nhau túc trực, chăm sóc. Tình trạng sức khỏe của ông không tiến triển gì.

Kể từ ngày bố gặp tai nạn, căn nhà nhỏ chỉ còn lại 2 chị em Trần Thị Dung (học lớp 9) và Trần Thị Duyên (học lớp 5), con của vợ chồng ông Nhân. Sớm tối, vợ chồng ông Nhân thường lui thủi, tự chăm sóc, bao bọc từng ngày cho con cái. Tối đến, chị em Dung chỉ còn cách hỏi thăm tình hình sức khỏe và nhìn bố mẹ qua điện thoại với nỗi nhớ.

“Bố bị tai nạn hôm trước Tết, mãi đến nay vẫn chưa được về nhà. Mẹ theo bố vào viện chăm sóc nên ở nhà chỉ còn 2 chị em thôi. Vì đường xa, không có tiền nên chị em chưa được vào thăm bố. Nhìn qua điện thoại, chị em không còn nhận ra bố của mình. Từ một người khỏe mạnh, sống năng động, giờ bố không biết gì, nằm co quắp một chỗ như vậy, chúng em đau lòng lắm,”.