Dù biết khôn còn được gặp nhau nữa, nhưng chưa bao giờ chị hối hận vì đã lấy anh Tâm. ‘Anh là người cha quá tuyệt vời, để tôi không qua khỏi cùng yên tâm giao cấu cho chồng chị anh’.

“Năm 2012, chị Thương kết hôn với anh Đồng Văn Tâm (cùng tuổi, ngụ Lào Cai) sau 3 năm tìm hiểu. Gia đình hai bên đều nghèo khó, với vài triệu tiết kiệm, anh chị đồng lòng đi mua cặp nhẫn cưới 2,4 triệu đồng, nhờ thêm anh chị em mỗi người đóng góp một chút để nâng phần nhỏ vừa đủ kê chiếc giường cưới.

Cuối cùng dư đủ 3 triệu đồng làm vốn, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau xây TT.Phố Lu (H.Bảo Thắng, Lào Cai) bán hàng rong trên tàu kiếm sống. Sau đó, họ đi làm thuê, tiết kiệm tiền bạc, 3 con lần lượt chào đời và họ tự mua căn nhà nhỏ của riêng mình.

Sau khi con thứ ba chào đời vào mùa xuân 2019, chị Thương thường ngứa mũi, hắt hơi, mua thuốc xịt xoang trên mạng tự điều trị nhưng ngày càng tồi hơn. Tháng 3.2020, đến bệnh viện bác sĩ chẩn đoán chị bị uống dạ dày đoạn 3, thời gian còn lại từ 2 – 3 tháng. Nghe tin cả hai rụng rời. Sau đó là những ngày 2 vợ chồng rong ruổi đưa nhau đi khám bệnh khắp nơi.

Vừa lo viện phí cho vợ, tiền học cho con, anh Tâm còn phải lo cho cha mẹ già, người anh bị bệnh thầy kiến phải bán căn nhà, dọn ra ở thuê một căn nhà nhỏ, giá 500.000 đồng/tháng. Ai chịu đâu, mách đâu anh cứ tìm đến. Ăn ít kiệt, luyện tập nhưng tình hình sức khỏe của vợ càng mấy cả tháng. Lo hết tiền vợ anh kiếm chạy viện để tiền lo cho con nhưng anh cứ chịu.

Thấy tình hình trước mắt, bệnh tình vợ diễn biến ngày càng nặng, anh Tâm nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc vợ, tham gia các sinh hoạt của người nội trợ. Anh nói: “Áp lực chứ, nhưng tôi chưa bao giờ chờ phép mình đứng hình vì tôi là người chồng, người cha, là trụ cột trong gia đình. Nhìn nghị lực vượt qua biến cố của vợ, tôi lại thấy có thêm sức mạnh”.

Mẹ anh Tâm đã 64 tuổi kể, Tâm là người con hiếu thảo. Dù vậy, chưa bao giờ bà phải chứng kiến con trai than phiền một câu. “Hai vợ chồng yêu thương, chịu khó làm ăn. Mà bệnh rồi bán nhà, giờ ở thuê nhà cũ nhỏ như này chẳng rẻ thế nào. Tôi cũng chỉ phụ đưa bát nấu cơm, trông cháu”, bà nói.

Theo lời anh Tâm, biết mẹ đau, bố và con dù còn nhỏ cũng tự giác. Hai bé đầu chia nhau rửa chén, quét nhà, chăm em. Khi bố không có nhà, mẹ cả đi đâu, nắng mưa đâu, bà xôi cỡ nào bé lớn cũng tự chạy bộ đi mua, nấu cơm ấm đợi bà về. Hiểu biết về đau thương của vợ và đôi khi vợ càu nhàu, anh Tâm vẫn kiên nhẫn. Anh thường chia sẻ khoảnh khắc vợ còn khỏe mạnh để làm dự định cho những ngày sắp tới.

Chị Thương dù sức khỏe yếu vẫn rơi nước mắt thầm sự, cả thôn làng nói với chị anh Tâm là người quá tốt. Vợ ôm đau như thế nhưng vẫn không ngừng lo cho con. Theo lời chị Thương, từ ngày trước anh đã chiều vợ. Mỗi khi đi làm về, anh luôn tìm vợ đầu tiên, thấy vợ chưa nấu ăn, anh sẽ tự vào bếp mà không hề phàn nàn. Ngày chị Thương bệnh nặng, anh phải chạy thêm phí cuốc xe đêm, gom thêm từng đồng để giúp đỡ đời đàng hoàng.

“Anh còn trẻ, đẹp trai mà giờ phải chăm sóc người bệnh tật như tôi; tôi bảo anh cứ đi lấy vợ khác đi nhưng anh không đồng ý. Anh là người cha quá tuyệt vời, để tôi không qua khỏi cũпɠ yêɴ тâм ɢiao ƈác cσп cɦσ anh”.